không chắc chắn. “Tiếng biển có thể
vọng xa cả đoạn đường dài. Này, nhìn
phía trước nhanh đi, diêm sắp tắt rồi.”
Barney nhìn về phía trước và thấy cái
khung cảnh giờ-đã-trở-nên-quen-thuộc
mà mãi về sau nó vẫn không thể nào
quên: những vách hang hẹp chạy ngoằn
ngoèo vào bóng tối với bao nhiêu hình
bóng đang nhảy nhót, như kẹp chặt chúng
trong gọng kìm tù túng không mấy thân
thiện. Và vào đúng giây phút bóng tối lại
chực bao phủ lấy chúng, nó mơ hồ cảm
thấy màn đen trước mặt gần hơn khi nãy.
Nó ngập ngừng đi lên phía trước, nhưng
linh tính mách bảo nó dừng lại. Nó quờ