TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 152

gẫu và cười đùa với bạn bè. Chỉ mới một năm trước thôi,
điều tưởng chừng đơn giản này với tôi lại là chuyện
hoang đường. Thêm vào đó, khi tôi lên lớp mười một,
thầy Myer, hiệu trưởng trường cấp hai của tôi cũng
chuyển lên làm hiệu trưởng cho trường cấp ba tôi đang
học. Thật tuyệt vời khi có được sự ủng hộ của một giáo
viên như thầy.Tuy nhiên, bên cạnh những bạn bè và giáo
viên thường xuyên đến trường có thể hiểu tôi và căn
bệnh Tourette, vẫn còn nhiều người khác ít đến trường
nên vẫn thường phân biệt đối xử với tôi.

Một hôm, có giáo viên đến dạy thế ở lớp tôi, và đó là
ngày tật máy giật của tôi đặ biệt tồi tệ. Tôi cứ nghĩ cô
giáo dạy thế đã được thông báo về tình trạng của mình
nhưng hóa ra không phải. Tệ hơn, cô hoàn toàn không
có chút kiên nhẫn nào với học trò. Cô liên tục yêu cầu
tôi giữ trật tự, ngay cả khi tôi đã báo với cô rằng tôi mắc
hội chứng Tourette và không thể kiểm soát được những
cơn bột phát. Không còn gì khổ sở hơn là phải ngồi
trong lớp và bị giáo viên nhạo báng, giễu cợt vì sự việc
mà mình không thể kiểm soát được. Tôi cảm thấy vô
cùng lúng túng và tuyệt vọng.

Tôi xin lỗi cô mấy lần vì đã làm gián đoạn buổi học,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.