cũng như cuộc sống của tôi trên cả hai phương diện,
một sinh viên ở Brad- ley và một giáo viên tương lai. Câu
chuyện đã thu hút sự quan tâm của nhiều người ở trung
tâm bang Illinois, và lượng phản hồi dành cho nó thật
không thể tin nổi. Có rất nhiều người có người quen
cũng mắc hội chứng Tourette. Đây quả là sự khác biệt
lớn so với hồi tôi tham gia chương trình Sally Jesse
Raphael, khi mà hội chứng Tourette vẫn còn là cái gì đó
người ta chưa từng nghe nói đến. Trong suốt tám năm
qua, công tác tuyên truyền giáo dục về căn bệnh này đã
được tiến hành tích cực, và tôi hy vọng mình cũng đóng
góp phần nào trong quá trình này.
Khi những người có bạn bè, người thân mắc hội chứng
Tourette hay chính những người đang sống chung với nó
đọc được bài báo trên và gọi đến để xin tư vấn, tôi giữ
lại tên và số điện thoại của họ. Quá nhiều người cần
được giúp đỡ, đặc biệt là trẻ em lứa tuổi học sinh. Cho
đến ngày hôm nay, bất cứ khi nào có ai liên lạc với tôi để
tìm hiểu thêm về hội chứng Tourette, tôi đều dành thời
gian để hồi âm. Đó là cách tôi trả ơn. Không phải lúc nào
tôi cũng có thể giúp đỡ những người đã giúp đỡ tôi,
nhưng tôi có thể giúp những người khác. Nếu tôi có thể
góp phần khiến cuộc sống của một đứa trẻ dễ chịu hơn,