chí trước khi mở thư tôi còn tự động viên tinh thần:
“Nếu đây lại là một lời từ chối nữa, mình vẫn sẽ kiên trì
đi phỏng vấn. Mình sẽ sớm có việc làm. Mình sẽ không
hoảng sợ.”
Thỉnh thoảng, khi nhìn chằm chằm vào phong thư niêm
kín, tôi mơ mộng nghĩ xem mình sẽ phản ứng thế nào
nếu được tuyển. Tôi tưởng tượng ra niềm vui khi biết
rằng cuối cùng mình cũng đạt được mục tiêu trở thành
thầy giáo. Tôi hình dung đến những đứa trẻ, bàn làm
việc của tôi, phòng giáo viên và những hành lang đông
đúc. Nhưng tất cả những lá thư dù không cùng cách viết
nhưng đều cùng một nội dung: Họ không thể nhận thêm
người nữa nhưng cảm ơn vì tôi đã quan tâm. Mặc dù
biết họ từ chối hội chứng Tourette chứ không phải từ
chối tôi, nhưng vẫn thật khó để chấp nhận những lá thư
ấy. Hội chứng Tourette đã trở thành một phần quá quan
trọng của tôi, đến nỗi nếu thiếu nó, bạn sẽ không thể nào
hiểu được con người tôi.
Chẳng bao lâu sau, những lần từ chối liên miên bắt đầu
tác động xấu đến tôi, và tôi dành ngày càng nhiều sức
lực cho việc chống chọi với cơn khủng hoảng. Cho dù
tôi đã thử mọi mối liên hệ có thể kiếm được nhưng mùa