TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 243

tuyển dụng đã qua và các đợt phỏng vấn mỗi lúc một
hiếm. Thời gian đang cạn dần. Tôi từng liên hệ nhiều vị
quản lý đào tạo địa phương khác nhau nhưng họ đều nói
tôi cứ đợi điện thoại, chờ những cơ hội khác xuất hiện.
Ngày tháng trở nên nhạt nhòa với loạt phim CHiPs[3] cứ
tua đi tua lại, và mỗi sáng thức dậy tôi càng chẳng muốn
bước xuống khỏi giường nữa.

[3] Một bộ phim truyền hình nhiều tập của Mỹ,kể về
cuộc sống hàng ngày của hai cảnh sát xa lộ. (Chú thích
của người dịch)

Trong lúc đó, bạn đồng hành Tourette thủy chung của
tôi vẫn hết sức sốt sắng. Những cơn co giật cũ mà tôi
không còn bị từ hồi lớp mười giờ đây lại tái hiện, như thể
chúng chưa từng lặn đi đâu vậy. Miệng tôi nhai rào rạo
còn đầu thì ngoặt bên nọ nghẹo bên kia. Thi thoảng đầu
tôi lắc dữ dội đến độ Jordan nói trông cứ như nó có thể
bay mất vậy. Vài lúc khác, đầu tôi lại giật ngược ra sau
mạnh tới mức cổ tôi lúc nào cũng nhức nhối, và cơn đau
mỗi lúc một tăng dần cùng những cơn co giật và máy
giật.

Những tật máy giật thông thường của tôi cũng xuất hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.