TRÊN BỤC GIẢNG - Trang 330

được tổ chức ở Rạp hát Atlanta Fox, và khi chúng tôi
đến thì khán phòng im phăng phắc - không hay chút nào
cho người mắc hội chứng Tourette. Trước khi buổi diễn
bắt đầu, tôi bí mật đi tìm người quản lý rạp và giải thích
tình hình. Ông ấy trấn an tôi rằng sẽ không sao hết. Vì
không muốn làm cô bạn mình bối rối nên tôi không kể
cho cô ấy nghe về cuộc nói chuyện này.

Thế nhưng, chương trình bắt đầu chưa được bao lâu thì
mọi người chung quanh bắt đầu ra hiệu cho tôi trật tự.
Sau đó, nhân viên rạp hát đến yêu cầu chúng tôi rời đi.
Thế là ý định “không làm bạn gái xấu hổ” của tôi trở nên
công cốc. Tôi nói với người nhân viên đó rằng tôi đã nói
chuyện với vị quản lý và ông ấy đảm bảo những tật máy
giật của tôi sẽ không gây vấn đề gì cả. Cuối cùng, sau
một lúc lâu thì thào qua lại, tôi được cho biết rằng David
Copperfield bảo tôi làm ông ấy phân tâm. Tôi cùng cô
bạn được yêu cầu chuyển đi chỗ khác, nhưng vì không
còn ghế trống nào nữa - vé đã bán hết sạch - nên chúng
tôi vẫn ngồi nguyên vị trí. Cực kỳ căng thẳng, tôi tự hỏi
đến bao giờ thì buổi diễn mới kết thúc để mình có thể về
nhà. Tôi hết sức xấu hổ về tất cả những chuyện này và
không chắc là cô bạn kia có hiểu hay không. Chúng tôi
không đi chơi với nhau thêm lần nào nữa. Đôi khi, đó chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.