TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1570

Giờ phút mà các ngươi bảo rằng: "Sá gì sự thương hại nơi ta! Lòng thương lại há
chẳng phải là cây thập giá nơi thiên hạ đóng đinh kẻ yêu thương loài người sao?
Nhưng lòng thương hại của ta không phải là một cuộc đóng đinh".

Các ngươi đã nói như vậy bao giờ chưa? Các ngươi đã từng thét lớn như vậy bao
giờ chưa? Hỡi ôi! Chớ gì ta từng được nghe các ngươi thét to lên những lời như
thế!

Không phải tội lỗi, nhưng chính sự tự mãn của các ngươi đang kêu gào chống lại
trời xanh, chính sự bủn xỉn của các ngươi, ngay cả trong tội lỗi, đang ra sức kêu
gào với trời xanh!

Vậy thì đâu là làn chớp dữ liếm lưỡi vào các ngươi? Đâu là cơn điên cuồng phải
thấm nhập vào các ngươi?

Này đây, ta rao giảng cho các ngươi về Siêu nhân: "Siêu nhân chính là làn chớp
dữ đó!"

Khi Zarathustra đã nói như thế, có một kẻ trong đám đông kêu to lên: "Chúng tôi
nghe nói khá nhiều về người đi dây làm xiếc rồi: hãy cho chúng tôi thấy mặt y mà
thôi!". Và cả đám dân chúng rộ lên cười Zarathustra. Nhưng người đi dây làm
xiếc lại tưởng thiên hạ nói đến mình, nên liền khởi đầu biểu diễn.

4

Trong khi đó Zarathustra lặng nhìn đám dân chúng lòng đầy kinh ngạc. Rồi
Zarathustra lên tiếng:

Con người là một sợi dây căng thẳng giữa con thú và Siêu nhân - sợi dây căng
ngang một hố thẳm.

Vượt qua hố thẳm: nguy hiểm; cất bước giữa đường đi: nguy hiểm, nhìn lại đằng
sau: nguy hiểm - rùng mình sởn gai ốc và đứng dừng: nguy hiểm.

Điều cao đại nhất nơi con người nằm ở chỗ con người là một chiếc cầu chứ
không phải là một mục tiêu; điều mà ta có thể yêu thương nơi con người là một
sự chuyển tiếp và một sự suy tàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.