TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 125

Alex ngẩng đầu lên và lưỡng lự một chút, giả bộ xác định vị trí người

phụ nữ vừa cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.

“Thanh tra thám tử, là tôi đây,” cô ta nói, vừa giơ tay ra.
Vị thám tra lắc nhẹ bàn tay đang duỗi ra của cô ta thật nhanh.
“Ruth thế nào rồi? Tôi có thể hỏi điều này chứ?”
Vị thám tử đút tay thật sâu vào túi quần jeans của cô ấy. Alex có cảm

giác cô thám tử này đã lau sạch tay sau sự tiếp xúc vừa rồi giữa hai người
lên lớp lót bên trong quần.

“Cô ấy bị buộc tội giết người, không được bảo lãnh.”
Alex cười buồn. “Vâng, tôi đã nghe tin này trên thời sự. Ý tôi là, cô ấy

ổn chứ?”

“Hoảng sợ.”
Alex nhận ra, đây là một ca khó. Người phụ nữ này kín đáo hơn cô ta

nghĩ. “Cô biết không, tôi đang nghĩ về những điều cô nói khi cô rời khỏi
văn phòng của tôi.”

“Và?”
Không xin lỗi, không đổi ý. Không hề cố gắng giải thích cho những lời

lẽ cay nghiệt hoặc giả bộ rằng họ hiểu sai ý nhau. Cô ta thích phong cách
của người phụ nữ này.

Alex đổi chân, đau. Cô ta nhìn quanh và thấy một chiếc ghế băng cách

đó mười bước chân. “Chúng ta ngồi một lát được không?” Cô ta hỏi, đi cà
nhắc về hướng đó. “Tôi bị trẹo mắt cá chân hôm qua.”

Vị thám tử đi theo và ngồi ở phía đầu kia của chiếc ghế. Ngôn ngữ cơ thể

cô ấy như đang hét lên ‘cố gắng hòa hợp’, đúng như phỏng đoán của Alex.
Người ta sẽ nán lại lâu hơn nếu bạn khiến họ ngồi xuống. Đó là lí do vì sao
mọi địa điểm gặp mặt đều được liên tưởng đến không gian như trong một
quán cà phê.

“Tôi đã xem xét kỹ lưỡng một số ghi chép của mình để kiểm tra lại xem

tôi có đã bỏ qua bất cứ manh mối nào trong buổi gặp mặt của chúng ta hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.