TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 190

Gã gật đầu và Alex suýt nữa thì chạy đến và hôn gã. Barry đã làm điều

đó. Gã đã chứng minh quan điểm của cô ta. Gã đã thực hiện một tội ác ghê
tởm mà không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào. Những thất bại, tuyệt vọng
trước đây, tất cả đều đáng giá.

Barry tiếp tục nói.
“Ban đầu đúng là thế. Tôi vẫn hoảng sợ về những gì tôi đã làm và không

thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình sẽ lại bị vào tù. Nhưng khi đến đây,
những kí ức bắt đầu quay trở lại. Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lisa, đầy
sợ hãi và căm ghét, hổn hển cố đớp lấy không khí để thở.”

Một giọt nước mắt rơi từ mắt trái của hắn xuống má. Rồi những giọt

nước mắt nối tiếp nhau chảy xuống và trong khoảnh khắc hắn khóc như
một đứa trẻ.

Cô ta thấy ghê tởm. Chỉ trong khoảnh khắc, gã đã là chiến thắng của cô.

Gã là kết quả mà cô ta tìm kiếm. Trong một thời gian ngắn gã đã chứng
minh cô ta đúng, nhưng bây giờ mặc cảm tội tỗi đang hiển hiện trong mọi
nét mặt của gã.

“Ồ Barry, điều đó thật đáng xấu hổ.”
“Tôi không biết tại sao tôi đã làm điều đó với cô ấy. Tôi yêu cô ấy. Và

Adam là em trai tôi. Sao tôi có thể để họ ở đó chờ chết? Tôi là loại người
nào mà lại làm như vậy với những người tôi yêu? Amelia sẽ trưởng thành
không có mẹ ở bên là do tôi.”

Alex hầu như không có ý đó. Nỗi thất vọng của cô ta là về biểu hiện thất

bại của gã nhưng cô ta bỏ qua nó, với niềm hi vọng về một kết quả tích cực.

Đây là lần thứ hai nghiên cứu của cô ta bị hủy hoại bởi kẻ thù chết tiệt

của cô: mặc cảm tội lỗi.

Ôi Chúa ơi, cô ta đã căm ghét sự thất vọng như thế nào.
“Không, con bé sẽ không, Barry.”
“Gì cơ?”
“Amelia sẽ không trưởng thành mà không có mẹ ở bên.”
Tia hi vọng nực cười lan rộng trong mắt gã. “Ý cô là Lisa không…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.