TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 200

40

Cotswolds đã không còn hấp dẫn Alex. Được ghi dấu là “nơi có vẻ đẹp nổi
bật,” nhưng cô ta đã thay từ ‘vẻ đẹp’ bằng từ ‘buồn chán’ sau khi đi qua hết
ngôi làng buồn tẻ này tới ngôi làng buồn tẻ khác. Hành trình của cô ta kết
thúc tại Bourton-on-the-Water. Alex nhớ đã đọc ở đâu đó rằng khu vực này
có nhiều hóa thạch. Và hầu hết chúng giống như vẫn sống tại đây, cô ta
nghĩ thế khi nhìn thoáng qua khu trung tâm ngôi làng.

Những ngôi nhà bằng đá nối tiếp nhau hai bên đường, tất cả các cửa

hàng thuộc sở hữu cá nhân chắc chắn đã hoạt động cả hai trăm năm nay.
Bằng đánh giá ngắn gọn, cô ta khẳng định rằng nơi đây không có chuỗi cửa
hàng, ngay cả Costa hoặc Starbucks cũng không. Với Alex, điều đó nói lên
tất cả. Làm sao những người đó có thể tồn tại ở nơi quỉ quái này?

Nếu không có gì khác, thì chuyến đi năm mươi dặm đã hoàn toàn giúp

xóa sạch nỗi thất vọng của cô ta về Barry Grant. Ban đầu, cô ta đã mong
đợi quá nhiều đối với thông tin gã cố gắng giết người vợ yêu quí và em trai
mình.

Trong một vài giây, khi đứng trên đỉnh của bãi đỗ xe trong cơn gió lạnh

thấu xương, Alex đã cảm thấy gã có thể là người duy nhất. Một người thực
sự mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội có thể không bao giờ hiểu
được trách nhiệm đạo đức; không bao giờ có thể từ chối bản năng tự nhiên
của mình và cảm thấy tội lỗi. Nhưng thử nghiệm của cô ta chỉ đòi hỏi một
thành công duy nhất. Một kẻ có thể chống lại bản năng đích thực và trong
giây lát, Barry đã là thành tựu của cô ta.

Và rồi gã mở miệng lần nữa.
Sự rên rỉ, than vãn thảm hại về ‘tức giận mù quáng’ và cảm giác tội lỗi

tràn ngập của gã đã xúi giục cô ta đẩy gã về phía trước mình. May mắn là
lời nói dối của Alex về con gái gã đủ để kích động hành động cô ta mong
muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.