TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 320

Jessica chậm rãi lắc đầu. Tốt. Cô ấy không biện hộ rằng sự việc này chỉ

là tình cờ. Đầu cô ấy vẫn nhìn xuống nhưng đôi mắt không còn nhìn chằm
chằm vào vạt áo nữa, chỉ nhìn vào đó thôi.

Cô ấy lắng nghe và đó chính xác là những gì mà Alex muốn. Jessica

chưa sẵn sàng để thừa nhận mình đã sai. Việc gia đình cô ấy phải phục tùng
những định kiến của xã hội đang giày vò cô ấy. Điều Jessica muốn là sự
thông cảm, chấp nhận. Sự cho phép. Và muốn biết rằng cô ấy không đơn
độc.

“Cho tôi hỏi việc sinh Jamie nằm trong kế hoạch mong muốn đúng

không?”

“Ồ vâng,” Jessica trả lời ngay lập tức. Tốt, cô ấy khá nhanh nhẹn và có

sự kết nối. Và rốt cuộc, cô ấy đã chịu lên tiếng.

Alex đã nghĩ một cách không nghiêm túc rằng đây chỉ là một trường hợp

của tội ngộ sát, nhưng hành động tiếp theo của cô ta vẫn không có gì thay
đổi.

Cô ta ngồi xuống ghế của mình và bắt đầu nói.
“Cô có thể không nhớ nhưng việc đó đã được nhắc đến trên tất cả các

bản tin vào giữa những năm 90. Một phụ nữ ở Nam Carolina, hình như tên
cô ta là Susan Smith, đã báo với cảnh sát rằng cô đã bị một người đàn ông
da đen cướp xe cùng với hai đứa con trai nhỏ của cô vẫn còn trong xe.

“Chín ngày với những lời cầu xin đầy nước mắt diễn ra trên truyền hình

để mong các con của cô ta được trở về bình an đã kết thúc khi cô ta thú
nhận rằng chính mình đã để chiếc xe lăn vào một hồ nước gần đó và để
những đứa bé chết đuối ở bên trong. Tất cả chỉ là để để giữ gã người yêu
giàu có của ả.”

Không hề có sự rùng mình sợ hãi nào chạy qua cơ thể bệnh nhân của cô

ta. Duy chỉ có cái đầu hơi nghiêng đi một chút, chứng tỏ Jessica vẫn đang
nghe.

Tốt. Cô ta đã đạt được yếu tố đầu tiên trong ba giai đoạn. Thấu hiểu.
Jessica cần cảm thấy rằng cô ta không đơn độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.