TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 347

trở thành người có ích. Cậu là người vô dụng và vô giá trị, nhưng cậu là
phương tiện để tôi gửi thông điệp cho Kim yêu quý của cậu.”

Cô ta nhấn mạnh cái tên của Kim với cậu và lắc đầu.
“Tôi đã nghĩ rằng cậu hoàn toàn ngu xuẩn, và cậu ra tay khiến cho tôi hết

sức bất ngờ, Dougie. Tôi không thích sự bất ngờ.”

Cô ta bước một bước lại gần hơn. Chiếu ánh đèn vào giữa họ.
Tia sáng từ chiếc đèn pin di chuyển thấp dần xuống người Dougie, cô ta

cười lớn.

Cô ta soi đèn về háng cậu. “Ồ, Dougie, cậu ướt quần rồi kìa. Có thấy

nhục nhã không?”

Cô ta thích thú bởi sự khó chịu của Dougie và khoái chí với sự sợ hãi của

cậu.

“Có thể sẽ tốt hơn rất nhiều nếu cậu dốt đặc như một kẻ thiểu năng.”
Cô ta soi ánh sáng vào mặt cậu thêm lần nữa. Đầu Dougie ngửa về sau

và mắt cậu ngước lên và rồi liếc sang bên trái. Miệng cậu lắp bắp cố nói lên
một từ nhưng, với sự hiểu biết của Alex, cậu sẽ không bao giờ nói được.

Hai tay cậu lén siết chặt vào nhau như thể đang vò xé chúng ra.
Cô ta lấy tay kéo Dougie gần hơn tới bờ vực.
Cậu kháng cự một cách yếu ớt, Alex cảm thấy người cậu run rẩy.
Về mặt thể chất, cậu ta có thể thoát khỏi Alex bất cứ lúc nào cậu muốn,

nhưng giống như German Shepherd, cậu đã không hề biết rằng mình to hơn
và khỏe hơn. Trong đầu Dougie thì Alex rất mạnh mẽ và vì thế cậu không
buồn phản kháng.

Chân cậu cào lên sỏi như thể cậu muốn cắm chúng xuống chỗ mình đang

đứng. Việc này còn chẳng khiến Alex mệt bằng việc xách túi rác đi đổ.

“Ồ, nào Dougie, đừng khó khăn như vậy,” cô ta nói, lôi kéo cậu tiến

thẳng tới phía bờ đập nước.

Cô ta chiếu ánh sáng xuống đập. Một tiếng khóc nhỏ phát ra từ môi

Dougie. Alex ước lượng độ sâu phải đến chín mét trước khi chạm tới mặt
nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.