TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 74

Alex nhặt mấy cái đĩa và đi tới Nhà Nhỏ.
Ray, người lớn tuổi nhất ở đây, đang ngồi trên một trong những chiếc

ghế sofa chịu đựng không khí im lặng khó chịu thường xuất hiện giữa ông
và đứa con gái ông hầu như không biết.

Ray là hình ảnh thu nhỏ về viễn cảnh mà Jeremy Hardwick tưởng tượng

ra khi mở mái ấm này. Khi Ray rời bỏ thế giới tự do vào năm 1986, ổ cứng
máy tính còn choán toàn bộ căn phòng, điện thoại di động với cục pin có
kích thước to bằng cái vali và nhà sáng lập nên Facebook mới hai tuổi đầu.

Cô ta tiếp cận một trong hai người họ bằng cách mời họ đồ ăn có trên

đĩa. Alex ước cô ta không phải phí phạm thời gian với những kẻ tầm
thường như thế nhưng sự hiện diện là điều quan trọng. Họ đều nhón lấy
một miếng bánh và cảm ơn cô ta, hào hứng vì sự chen ngang này.

Malcolm ngồi ở góc xa, trông rụt rè và sợ sệt cô em gái khắc khổ.

Malcolm có thể đã trở thành một người chồng tốt của một người phụ nữ
độc đoán. Anh ta chấp nhận vị trí của mình tương đối tốt. Alex cười bí
hiểm với anh ta và rồi nhìn xuống dưới.

Khi Alex bắt đầu nhìn quanh phòng thì có một giọng nói vang lên phía

sau cô ta.

“Úi,… thứ lỗi cho tôi, cô là bác sĩ, đúng không?”
Alex ngạc nhiên khi thấy em của Malcolm nhớn nhác ngước lên nhìn cô

ta chằm chằm. Ả trông hơi dị hợm với hàm răng to và đôi mắt nhỏ bé tí.

“Tên tôi là Alexandra Thorne và tôi…”
“Vậy, cô là người đã thuyết phục anh tôi không gọi cảnh sát?”
Hai bàn tay đặt lên hông và cái cằm rỗ vươn ra phía trước. Alex cố để

không bật cười thành tiếng. Sự chênh lệch chiều cao giữa họ khiến Alex chỉ
muốn với tay xuống và vỗ lên đầu ả. Ước gì cô ta không phải phí phạm thời
gian với những người chẳng có tí liên quan nào như thế này.

“Cô có muốn giải thích tại sao cô lại làm thế không?”
“Tôi không thấy mình cần phải giải thích bất kì điều gì cho…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.