TRÒ CHƠI ÁC QUỶ - Trang 73

cuộc thoại và lắc đầu.

“Mọi việc ổn chứ?”
“Cô quay lại đây sớm vậy làm gì thế?”
“Ồ, tôi chỉ mang mấy thứ đến rồi sẽ đi ngay, được chứ nhỉ?” Cô ta hỏi

một cách dè dặt.

“Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Tôi chỉ muốn xem cả Malcolm và Shane có ổn không.” Đôi khi, cô ta tự

khiến bản thân mình ngạc nhiên với lí lẽ mình đưa ra. Alex không quan tâm
nhiều tới hai kẻ thất bại đó, nhưng Barry lại là một câu chuyện hoàn toàn
khác.

“Malcolm trông như thể mới đấm bốc mười hiệp với Tyson và sau đó bị

xe tải ủi băng cán qua, nhưng anh ấy ổn. Cảm giác như anh ấy trưởng thành
hơn vì không gọi cảnh sát nữa. Chị gái anh ấy tới thăm và đang ở Nhà Nhỏ
với anh ấy. Cô ấy mắng tôi tới tấp vì đã để xảy ra chuyện đó nhưng cô ấy
cũng bình ổn lại khi biết Shane sẽ không ở đây nữa.”

“Thật sao?” Alex ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng.
David xòe hai lòng bàn tay ra. “Nó rời tòa nhà trong đêm. Tôi tới đánh

thức nó dậy lúc sáng sớm, định nói chuyện với nó và phòng nó đã được dọn
sạch. Tôi đã nhắn vài tin nhưng giờ nó cũng tắt máy luôn rồi.”

“Ôi, David, tôi rất tiếc. Tôi biết anh quý cậu ấy.”
“Đứa trẻ tội nghiệp đó không có ai thân thích. Chưa từng được thoải mái

trong đời. Tôi thực sự nghĩ chúng ta có thể giúp được cho nó.”

“Cậu ấy đã trưởng thành rồi. Cậu ấy phải đưa ra quyết định của riêng cậu

ấy. Có thể cậu ấy chỉ không thể đối mặt với Malcolm và nghĩ rằng đó là
cách tốt nhất. Ít nhất anh không phải bảo cậu ấy rời đi.”

“Chào Dougie,” cô ta nói, không cần quay lại. “Vẫn không chán đi theo

tôi à?”

Cậu lắc đầu và rê từ chân nọ sang chân kia. Cô ta vừa mở miệng định nói

gì đó nhưng lại thôi ngay. Đối xử tệ với Dougie chẳng ích gì. Cô ta thích kẻ
thù của mình cũng có cảm giác chiếm hữu ở mức thấp nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.