Kỳ thực mấy ngày nay mình có dạy Tiểu Dận nói chuyện, nhưng hình
như cậu ấy thật sự không có năng lực ngôn ngữ, ngay cả tên mình mà cũng
không gọi được. Nhưng mà trừ bỏ điều đó, cậu ấy thực sự rất thông minh,
phải nói là cực kỳ thông minh. Mọi việc chỉ cần làm một lần, cậu ấy sẽ nhớ
kỹ, hơn nữa còn học được.
Mình dạy cậu ấy cách ăn cơm giống con người, cách lựa chọn quần áo
sao cho thích hợp, làm thế nào để đi giày, để dùng đũa hay dao dĩa. Ngoại
trừ việc không nói, cậu ấy học mọi thứ rất tốt. Đương nhiên, có việc câu ấy
sẽ không làm, chẳng hạn là tắm rửa. Cậu ấy dường như rất thích được mình
tắm cho, mỗi lần tắm chỉ là ngồi lẳng lặng nhìn mình. Dần dần, mình cảm
thấy, trong mắt đứa nhỏ này có hơn một điểm ỷ lại vào mình.
...
Đọc đến đây, đầu Mạch Khê như muốn xung huyết. Cô gần như hình
dung được bộ dáng trước đây của cha nuôi, cũng thấy được chuyện của mẹ
năm mười tám tuổi. Thì ra, quyển nhật kí này được ghi lại khi mẹ mười tám
tuổi...
Lúc này, lòng cô lại phiếm đau.
Mẹ cô, thì ra là người phụ nữ được một người đàn ông bao dưỡng!
Mười tám tuổi, mẹ cô cũng vào lúc mười tám tuổi bị một người đàn ông
chiếm đoạt. Mẹ cũng là bất đắc dĩ, nhất định là như vậy!
Mạch Khê bị dòng cảm xúc của mẹ dẫn dắt theo. Một nỗi bi thương ập
đến toàn thân. Cô không khỏi lấy tay ôm ngực, ngay tại vị trí này, quả thực
đau quá! Nỗi đau này, tựa như chiếc lá mỏng manh bị cơn bão táp thổi bay
đi, vô phương bất định!
Vì sao? Vì sao chuyện gặp phải cũng giống nhau đến thế? Cô cũng như
vậy! Cũng qua sinh nhật tuổi mười tám, cha nuôi đã tặng cho cô một lễ