của Lôi tiên sinh chúng tôi không quý giá, nhưng thời gian của Thống đốc
bang tiên sinh đây lại có hạn.”
“Ngươi..." Cain không rõ vì sao Thống đốc bang lại cùng đám người
này đến đây.
Đang định mở miệng, một viên cảnh sát vội vội vàng vàng gõ cửa bước
vào, khuôn mặt có sự kích động đến cực độ, đi đến trước mặt Cain, ghé vào
tai y mà nói một câu. Trong một thoáng, Cain biến sắc, hai lời chưa nói trực
tiếp đi nhanh đến phía trước cửa sổ nhìn xuống. Ngay sau đó, một tiếng
thét chói tai từ trong yết hầu y phát ra, như là đã nhìn thấy chuyện khủng
khiếp nhất trên cuộc đời này.
Nhóm cảnh sát đều bị bộ dạng của Cain làm cho hoảng sợ, ào ào đến
trước cửa sổ, rồi chỉ có thể trừng lớn hai mắt, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng
không có cách nào phát ra. Miệng họ bắt đầu há lớn lên, tựa hồ có thể nhét
vừa vào đó một nắm tay vậy.
“Các ngươi đang làm cái quỷ gì?” Thống đốc bang bất mãn thấp giọng
hỏi. Y cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lần đầu tiên trong cuộc đời này, y bị
người khác thao túng như một con rối gỗ.
Phí Dạ cười mà không nói.
“Dưới lầu, dưới lầu là loại người nào? Đều là người của các ngươi?”
Cain xoay mạnh người nhìn về phía Phí Dạ, giọng nói khàn đặc cùng bộ
dạng giống như một kẻ ngốc, cùng với hình tượng dữ tợn của y thực sự
không thích hợp cho lắm.
Một khắc trước đó, y đã tưởng mình bước xuống địa ngục, nhìn thấy
được cảnh tượng đáng sợ nhất.
Bởi vì cửa sổ phòng y có thể trực tiếp nhìn xuống cổng lớn của sở cảnh
sát. Giờ khắc này, ngay dưới lầu, thế nhưng lại đông nghìn nghịt những