“Nhân chứng đều đã bị bọn họ mua chuộc. Nếu thật sự làm lớn chuyện,
các cậu chỉ có thể bị người khác cười nhạo. Hơn nữa, luật sư đại diện của
đối phương là luật sư vàng đại danh lừng lẫy Kỳ Ưng Diêm. Gã này, chỉ
cần muốn là có thể thắng kiện!” Thống đốc bang cố ý nghiêm mặt, lạnh
lùng quát khẽ, đem tất cả những sai lầm quy hết về cho cảnh cục để che
giấu tâm lý bất ổn của bản thân.
Sắc mặt nhóm cảnh sát đều trở nên nghiêm trọng. Hiển nhiên bọn họ
đều không đoán được, đối phương lại có được bản lĩnh này.
“Còn có cảnh tượng dưới lầu kia, các cậu còn muốn tiếp tục giằng co
đến lúc nào nữa? Nếu bị truyền thông làm sáng tỏ chuyện này sẽ khiến dân
chúng mất niềm tin đối với luật pháp. Tôi tin chắc, chính phủ sẽ đặt câu hỏi
cho vấn đề này!” Giọng nói Thống đốc bang lạnh tanh.
“Điều này…”
“Vậy nên, thả người đi. Lần sau không được tùy tiện bắt đối phương trở
về, trừ khi chúng ta thật sự có... bằng chứng như núi!”
Thống đốc bang vô cùng thấm thía nói.
Những giọt mưa đổ xuống trên loạt ô màu đen. Những con người mặc
trang phục đen, gương mặt không chút thay đổi, khi nhìn thấy Lôi Dận đi ra
cảnh cục, gương mặt trong nháy mắt đều trở nên cực kỳ cung kính. Thân
hình đứng thẳng hơn, tay trái nhất tề cầm ô, tay phải vuông góc với chân.
Sự huấn luyện có tổ chức khiến người ta không nhịn được mà bái phục.
Sắc mặt Cain trở nên khó coi đến cực độ. Không chỉ riêng y, ngay cả
nhóm cảnh sát cấp cao cùng Thống đốc bang, ngoại trừ sự xấu hổ, sắc mặt
vẫn là xanh mét. Một cảnh tượng như thế này đối với cảnh cục – một nơi
hành pháp quả là sự vũ nhục rất lớn.