Nhưng mà, bọn họ không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Dận
được thuộc hạ vây quanh, ngồi vào trong xe.
Mưa mỗi lúc mỗi lớn, giăng đầy trời mù mịt, thậm chí che khuất đi một
đoàn xe đông nghịt cách đó không xa…
“Thống đốc bang, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà buông tha cho Lôi
Dận? Thật sự là không cam lòng!” Một gã cảnh sát trong đó bất bình nói.
Đáng tiếc, giọng nói phẫn hận này bị đè khuất bởi tiếng mưa ồn ã.
Thống đốc bang nhìn chằm chằm những bóng dáng mơ hồ trong màn
mưa mù mịt, giọng nói lạnh hẳn đi, “Đương nhiên không có khả năng
buông tha! Nhất định phải có biện pháp để hắn đi vào khuôn khổ!”
Tên Lôi Dận này, nắm trong tay quá nhiều chứng cứ bất lợi cho y, so với
bất cứ chuyện gì còn nguy hiểm hơn. Lỡ như có một ngày chứng cứ này bị
tuồn ra ngoài, như vậy tiền đồ của y sẽ ngập tràn nguy cơ. Y phải tìm cho
ra biện pháp loại bỏ gã đàn ông này. Tuy nói có chút khó khăn, nhưng mà,
dựa theo năng lực của chính phủ, nhất định vẫn sẽ có cách!
Vì tiền đồ, trước mắt y không thể mạo hiểm được!
———————————
Đèn xe sang trọng chiếu ánh sáng nhàn nhạt xuống tấm thảm, khiến ly
rượu như có lớp sáng lung linh, dịu hòa phản chiếu lại.
Trong thân xe dài có vẻ khá náo nhiệt, bởi vì ngoài kẻ vừa mới bước ra
khỏi cảnh cục là Lôi Dận cùng Phí Dạ, còn có luật sư vàng Kỳ Ưng Diêm,
Tổng giám đốc Hoắc thị Hoắc Thiên Kình!
Bên môi hai người đàn ông đều có ý cười, bộ dạng càng giống với kẻ
đang xem kịch vui vậy. Khi Lôi Dận vừa vào xe, Kỳ Ưng Diêm liền giơ giơ
ly rượu trong tay, cười hơ hớ mà nói, “Chúc mừng chúc mừng, mấy cái nơi