TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1514

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của cô lại có vẻ tĩnh lặng mê người,

như là bông tuyết trắng xóa nhưng lạnh lùng ngoài kia, hoặc là như hoa lê
đầu mùa, Lôi Dận có chút đau đớn. Như thể mang theo bao nhu tình, cánh
tay hắn quàng qua, ôm chặt cô trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hít sâu
một hơi, rồi lại thở dài…

“Khê nhi, tôi rất nhớ em...”

Hắn nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại khiến lòng Mạch Khê rung động

cực độ, tựa như ngọn núi lửa bùng nổ, trong nháy mắt thổi bay lý trí cô, hai
cánh mũi cũng phập phồng. Cô đã nghĩ, khi gặp nhau, người đàn ông này
vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như trước mà nhìn cô, thậm chí giận tím mặt
vì hôm đó cô bỏ chạy. Nhưng, tiếng nói trầm thấp như vậy cô chưa từng
nghĩ đến. Trong lúc nhất thời, cô không biết lên tiếng như thế nào.

Lại nhìn hắn, đáy mắt thâm thúy như có ma lực mà hút cô vào, chỉ cô

mà thôi.

“Vừa rồi có đau không?”

Cô lắc đầu, cố gắng áp chế cảm giác khác thường bởi sự dịu dàng của

hắn mà sinh ra, cô thản nhiên hỏi: “Về rượu trang, ông muốn như thế nào
mới chịu hợp tác?”

“Khê nhi, hiện tại không thích hợp nói chuyện này.” Lôi Dận nhìn hai

má hồng hào của cô, trong giọng nói mang theo sự bao dung cùng cưng
chiều.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng chính như thế lại khiến Mạch Khê bất

an. Một Lôi Dận như vậy, đối với cô, thật là xa lạ...

“Nhưng mà ông Cather thì không thể đợi được nữa. Ông ấy đã bán một

cánh đồng hoa rồi.” Đôi mắt long lanh nhưng không kém phần lạnh lùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.