Hắn vẫn đứng yên trước mặt cô, đôi mắt xanh lục không hề chớp mà
nhìn cô, đáy mắt ngưng tụ như một hồ nước sâu, nhấn chìm cô trong đó…
Trên không trung, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi
xuống trên con phố ở St. Petersburg. Xung quanh cô và hắn, mọi người đều
đi lại, chỉ có hai người họ là vẫn yên lặng đứng nhìn nhau.
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú; còn cô gái xinh đẹp, thánh khiết. Cảnh
tượng như vậy thực sự rất đẹp, khiến cho người đi đường sôi nổi ngoái đầu
lại nhìn. Đôi nam nữ này, quả thực là kinh diễm, mà lại quá đỗi hòa hợp.
Lời nói trầm thấp bên tai như thôi miên, khiến cho Mạch Khê trong nhất
thời không biết trả lời thế nào, nhưng ánh mắt không thể nào rời khỏi hắn.
Tuyết rơi xuống đậu trên mái tóc đen dày của hắn, trên vai, thậm chi trên cả
chiếc khăn choàng bằng lông lạc đà màu thẫm. Mạch Khê chưa bao giờ
biết, dưới trời tuyết, người đàn ông có thể kinh diễm đến mức ấy. Hắn như
một vị thần xuất hiện trước mặt cô, thân mình anh tuấn đứng lặng trong
tuyết, bên môi cũng nở nụ cười, ý vị thâm sâu…
Trong bất chợt, cô muốn đưa tay phủi đi bông tuyết trên mái tóc hắn.
“Anh…sẽ không tức giận chứ?” Sở dĩ hỏi như vậy, là vì cô cảm thấy
thái độ của hắn có chút quái dị. Sau ba năm, cô lại càng không thể đoán
được hắn, thực sợ hắn mất vui mà giấu tiệt chuyện của cha cô. Có lẽ, trên
đời này, chỉ có hắn mới có khả năng giúp cô thực hiện tâm nguyện.
“Sẽ không.” Lôi Dận lại trả lời rất rõ ràng, động tác nâng tay phá vỡ đi
sự yên lặng giữa hai người. Hắn đội mũ áo choàng lên cho Mạch Khê, phủi
đi mấy bông tuyết trên tóc cô, giọng nói vừa rồi cũng thật nhẹ nhàng,
“Trong mắt anh, em vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, mà trẻ con thì luôn
đúng.”
Nói xong câu đó, hắn giữ nguyên ý cười bên môi, vẻ thâm tình trong
mắt không thể che giấu được. Hắn tới gần Mạch Khê, gần đến nỗi có thể