Đại Lỵ đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, kéo Mạch Khê qua cẩn
thận ngắm nghía, "Tự nhiên nhìn thấy, hai người có vài điểm rất giống nhau
!"
Trong lòng Mạch Khê lướt qua một tia khác thường, vỗ nhẹ Đại Lỵ,
"Thiên hạ to lớn, người giống nhau là chuyện bình thường, có gì lạ đâu.
Nhưng mà, cậu dẫn mình đến đây làm gì?"
Đại Lỵ bất đắc dĩ lắc đầu...
"Cậu thật là ‘vô tâm vô phế’, vĩnh viễn là người lạc hậu. Người kia
chính là người mẫu đang nổi, vừa giành được mấy cái giải thưởng người
mẫu quốc tế. Nghe nói cô ấy vừa mới chuyển đến trường chúng ta, cùng
khoa với chúng ta."
Mạch Khê như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, đối với người mẫu, cô luôn
không mấy quan tâm. Chỉ là ít nhiều có xem qua, nói vậy cảm thấy có vài
phần quen thuộc chắc là do cô xem được trên TV.
"Sau đó thì sao?"
Cô không thể nghĩ ra mục đích Đại Lỵ dẫn mình đến nhìn một người
mẫu. Ở Harvard, cho dù là minh tinh điện ảnh Ngu Ngọc hay ca hậu Phỉ Tỳ
Mạn đến đây đều không khác mọi người là mấy, người có thân phận cao
quý như cô cũng rất nhiều.
Đại Lỵ nhìn bóng Bạc Cơ đã đi xa, trên mặt toát lên vẻ hâm mộ, lại nhìn
hướng Mạch Khê thì vẻ mặt tiếc nuối.
"Đứa nhỏ đáng thương, thì ra cậu chẳng biết chút gì về cha nuôi." Cô cố
ý than nhẹ một tiếng, nói ra điều bí ẩn, "Cô ấy được bao dưỡng, mà người
bao dưỡng không ai khác chính là cha nuôi cậu – Lôi Dận. Nói trắng ra,
Bạc Cơ là tình nhân của Lôi Dận, giới người mẫu có lời đồn như vậy."