những thương nhân cao quý nhất, không những vậy, còn được hưởng tiêu
chuẩn phục vụ cao nhất.
Hội quán này dựa vào sự khác biệt giữa các hội viên cao quý mà thiết
lập nên “phục vụ tri kỷ”. Mỗi hội viên đều có một “quản gia tư nhân”,
người này có trách nhiệm phục vụ hội viên từ lúc bước vào cho đến khi ra
về. Đồng thời, “quản gia tư nhân” cũng phải biết được hồ sơ tư liệu cụ thể
của hội viên, như người đó thích loại rượu nào, loại xì gà nào, thuận tay trái
hay phải, lúc ăn cơm muốn ngồi bên nào, …
Hôm nay đến đây, Mạch Khê phải suy nghĩ, đắn đo rất lâu mới dám
quyết định. Nhưng thực chất, lý do lại rất đơn giản. Thứ nhất, cô thực sự
yêu thích ca hát. Vì vậy, nếu có thể được phát triển trong cả hai lĩnh vực
điện ảnh và truyền hình, đương nhiên không phải chuyện không tốt. Thứ
hai, cô không muốn cả đời phải sống trong Bạc Tuyết Bảo, tuy rằng nơi đó
quả thực rất đẹp, rất nên thơ. Nhưng Mạch Khê biết, đó vĩnh viễn không
thể là nhà của cô. Hơn nữa, cô cần sự độc lập, cần không gian riêng cũng
như năng lực kinh tế của chính mình.
Bước chân vào Hội quán, Mạch Khê thoáng như thấy mình đã lạc vào
thế giới khác.
Đại sảnh của hội quán được thiết kế rất cao, nổi bật với sắc vàng xanh
rực rỡ. Sáu bình hoa lớn được bày ra trước sảnh, xanh như màu ngọc lưu ly.
Dù cho người người ra vào, khiến không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt,
nhưng mọi thứ vẫn được phân chia rất ngay ngắn, có trật tự rõ ràng. Hội
quán có kiến trúc đồ sộ, gồm năm tầng lầu và ba tầng ngầm, ngoài ra còn
có bốn nhà ăn kiểu dáng Tây Âu. Đó là còn chưa kể đến quán bar, quán
café, phòng tập thể thao, khu vật lý trị liệu và phòng chờ dành cho khách.
“Mạch Khê, cuối cùng cô cũng đến”