Mạch Khê phát run, cô không rõ vì sao cha nuôi ôm mình đến đây. Ánh
mắt hắn sắc bén khiến cô phát điên lên, ngay sau đó đứng dậy, chạy ra khỏi
phòng ngủ liều mạng đạp cửa…
Thế nhưng có làm gì đi nữa thì cánh cửa vẫn không mở ra được…
Cửa mật mã! Phải có dấu vân tay mới có thể mở được…
Mạch Khê sống chết dồn toàn lực phá cửa, không khó nhìn ra cô đang
vô cùng sợ hãi. Tuy rằng cha nuôi không tiến đến, vẫn dong lười dựa vào
đầu giường, nhưng…
Sau lưng cô rõ ràng phảng hơi lạnh, chính điều này nói cho cô biết cha
nuôi đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt xanh biếc, u lãnh kia không hề chớp mà nhìn chằm chặp cô!
Tựa như một dã thú đang chực chờ nuốt cô vào bụng!
Cô liều mạng đập cửa, dùng tay đập, thậm chí nhấc chân đá nhưng làm
gì thì cửa phòng vẫn không nhúc nhích…
Lôi Dận ở đầu giường tỉnh bơ nhìn hành động buồn cười của cô, tựa
như bị vẻ mặt hoảng sợ của cô làm cho bật cười, trong đôi mắt lạnh lùng
thoáng vẻ hài hước, cũng giống như đang xem một màn diễn vụng về…
Mạch Khê rốt cục mệt mỏi.
Thân mình nhỏ xinh mềm nhũn, ngã xuống cạnh cửa. Sau lưng cô dựa
vào cánh cửa, tựa như con chim non bị dọa chết khiếp, trừng mắt nhìn Lôi
Dận cách đó không xa.
Vì căn phòng được thiết kế vô cùng thoáng, tầm nhìn cũng bởi thế mở
rộng, nên Mạch Khê không có chỗ nào nấp đi.