Trong không khí, lướt qua hơi vẻ bất an, hiện lên một tia phiêu du ở hai
người.
Mạch Khê như một chiến sĩ dũng cảm đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp mang
vẻ phản kháng rõ ràng cùng mãnh liệt.
Lôi Dận đứng dậy, sự phản kháng trong mắt cô dần chuyển hóa thành sự
cảnh giác. Cô theo bản năng lui về phía sau.
Hắn không chút hoang mang khi đến gần cô, từng bước một, ổn trọng,
bóng dáng cao lớn dần dần bao phủ lấy cô, cho đến khi… cô rốt cuộc
không thể trốn chạy. Phía sau lưng bị bắt buộc dựa lên mặt tường lạnh như
băng, Mạch Khê không hiểu sao chính mình thực hồi hộp, không biết vì
sao, cô cảm thấy lòng mình rộn rạo, nhất là khi bị hơi thở của hắn hoàn
toàn bao vây.
"Thầm nghĩ làm con gái của tôi?"
Lôi Dận ôm lấy nàng, bên môi mỉm cười, ngoài ý muốn liền cúi đầu,
bỗng nhiên hôn lên đôi môi non mềm của cô, tinh tế nhấm nháp vị ngọt,
thơm ngát kia. Hắn phát hiện, môi của cô như thuốc phiện làm hắn lưu
luyến không thôi.
“Ưm. . . . . . Đừng. . . . . . "
Mạch Khê kinh hãi, trong lòng bất an cùng xao động lại khiến cho cô
liều mạng lắc đầu kháng cự. Cô rốt cục ý thức được căn phòng này rất im
lặng, ban đêm quá thâm sâu, có chút… quá mức ái muội.
Lôi Dận như không để ý sự giãy dụa của cô, bá đạo lấy bàn tay to cố trụ
đầu cô, thừa dịp lúc cô nói chuyện, đầu lưỡi xâm lấn vào miệng anh đào
nhỏ nhắn, ấm áp; đảo lượn bốn phía dụ hoặc cái lưỡi đinh hương mềm mại
của cô, dùng sức hút lấy hương thơm trong miệng cô, hấp thu những mật