“Cô ấy ở đây!” Khóe miệng Lôi Dận cong lên, lạnh lùng đưa điện thoại
di động đặt bên tai Mạch Khê.
Tại sao lại bắt cô nghe điện thoại vào lúc này? Bộ dạng cô lúc này phải
nghe như thế nào đây? Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô không mảnh vải che
thân lại cùng cha nuôi làm như nào có thể nhận điện thoại?
Đầu bên kia di động chờ đợi hồi lâu không người đáp lại vì thế vội vàng
kêu to làm cho Mạch Khê không thể không lên tiếng.
“Chào Ron!”
Hai tay Lôi Dận ôm lấy vòng eo trắng nõn, trơn nhẵn của cô, thắt lưng
động một cái lại tiến vào trong cơ thể cô.
“A …” Mạch Khê hoảng hốt kêu lên, lập tức áp chế hơi thở dốc,
“Không sao, tôi không cẩn thận nên bị ngã.”
Cô đơn thuần không chịu nổi, lại chưa từng trải qua loại chuyện như thế
này nên vừa sợ lại vừa thẹn.
“Mạch Khê à, thì ra cô với Lôi tiên sinh ở cùng một chỗ. Tốt, tốt, tôi nói
với cô này, nếu cô có vinh hạnh được Lôi tiên sinh chiếu cố thì sẽ nhanh
chóng thu được thành công!” Phía bên kia Ron hiểu lầm hai người đang ăn
bữa tối lãng mạn dưới ánh nến thì hưng phấn không thôi, liền dặn dò.
“Tôi…”
Mạch Khê không dám nói nhiều. Người đàn ông phía trên không hề cố
kỵ đòi lấy thân thể cô, khiến cô càng hoảng loạn.
“Tốt lắm, được rồi, hầu hạ Lôi tiên sinh tốt một chút, ngày mai đến công
ty nha!”