Người đàn ông này thực sự quá nguy hiểm, sự trừng phạt của hắn chỉ là
dùng thể lực tối thiểu cũng đủ để bức cô đến gần chết đi. Đến đây, Mạch
Khê không khỏi nhớ đến lời Thánh Trạch từng nói, “Cha nuôi của em
không phải người bình thường, từ nhỏ ông ta đã sống chung với bầy sói.”
Đến giờ khắc này thì cô hoàn toàn không còn hoài nghi lời nói này nữa!
Mạch Khê vô lực cởi chiếc váy ngủ màu trắng mới phát hiện ra, dấu hôn
không những không mất đi mà ngược lại còn tăng thêm không ít.
Loài sói thường thích lưu lại dấu vết trên lãnh địa của mình sao?
Cô tự giễu mà cười nhạt, trong lòng cha nuôi, cô có khi còn chẳng được
coi như ‘lãnh địa’. Chính hắn cũng nói ra, cô chẳng qua chỉ là thú cưng
được hắn nuôi dưỡng, nói trắng ra thì đúng là ‘loạn luân’ không hơn không
kém.
Một người đàn ông từ nhỏ đã được sói nuôi thì lấy đâu ra tình cảm con
người! Một chút cũng không hề có!
“Nó mới bị thương mà cô đã quan tâm như vậy. Nếu nó chết thật thì
sao?” Trong đầu Mạch Khê rối tinh rối mù, đột nhiên lại vang lên tiếng nói
của Lôi Dận thì rùng mình. Cô nén cơn đau đớn toàn thân, đột ngột ngồi
dậy.
“Anh Thiên Luật!”
Cha nuôi có thể hay không biết Thiên Luật không bị gì mà lại ra tay
hãm hại anh? Ngay từ đầu cô thật sự cho rằng cha nuôi sẽ vì tình thân mà
buông tha Thiên Luật, không ngờ tới hắn vẫn hạ thủ.
Nhất định là hắn làm, nếu không vì sao hắn một chút phản ứng cũng
không có!