Jon cũng bắt kịp thời cơ này sắp xếp mấy buổi phỏng vấn. Nhưng một
vấn đề không nhỏ và cũng là vấn đề cấp bách nhất hiện nay là tìm một ca
khúc đơn chính thức cho Mạch Khê.
Tẩy trang xong, Mạch Khê đã nhanh chóng kéo Đại Lỵ chạy ra khỏi
phòng trang điểm. Sở dĩ vội vã như vậy là bởi, thứ nhất cô muốn thừa dịp
đang hỗn loạn thì tạm thời trốn Jon và Ron; Thứ hai là cô rất muốn đến
thăm Thiên Luật. Dù gì thì anh cũng đã gác lại trăm công ngàn việc mà đến
đây cô vũ cho cô, hơn nữa nghĩ đến vết thương của anh thì Mạch Khê
không muốn chậm trễ một phút nào nữa.
Mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng khách quý nhìn thấy Mạch Khê đã
chủ động đứng tránh sang hai bên.
Bởi quá hưng phấn nên Mạch Khê không nhìn kĩ diện mạo bọn vệ sĩ,
vội vã đẩy cửa phòng ra…
“Anh Thiên Luật…” Tiếng nói phấn khởi vang lên nhưng khi thấy bóng
dáng cao lớn khác thì im bặt.
“Mạch Khê, sao mà…. á…”
Đại Lỵ vẫn đi theo sát Mạch Khê, nghe thấy tiếng cô vừa nói được nửa
câu thì bặt lại, sau vẫn theo quán tính va vào người Mạch Khê, thiếu chút
nữa ngã ngồi xuống.
Lúc này cô mới thấy rõ thì ra trong phòng khách quý ngoài nhà thiết kế
đẹp trai kia ra còn có hai người đàn ông. Cả hai người cô đều đã gặp qua,
một người là cha nuôi Mạch Khê, một người là vệ sĩ luôn đi cạnh hắn.
Mạch Khê vốn đang vui sướng thì đột nhiên như đông lại, tựa như có
một chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, khiến đáy lòng cô lạnh
toát, hai bàn chân như đứng trên bàn chông, muốn bước đi nhưng thế nào
cũng không nhấc chân nổi.