Lôi Dận.
Đôi mắt Phí Dạ vẫn dừng trên người Mạch Khê, mãi không rời đi.
Nhìn thấy Mạch Khê ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, đuôi mày hắn
mới giãn ra, thản nhiên nói: “Hội nghị bắt đầu đi!”
Mạch Khê rõ ràng cảm nhận được hương nước hoa nhè nhẹ trên người
cha nuôi, hơn nữa nó còn đang từng đợt từng đợt vây lấy cô.
“Buổi biễu diễn lần này rất thành công. Nhất là Mạch Khê, tuy rằng
không thông qua tổ quản lý mà đã tự ý điều chỉnh ca khúc, nhưng quả thực
là hiệu quả không tồi. Bởi vậy, bước tiếp theo, công ty sẽ nhanh chóng chế
tác ca khúc thích hợp với phong cách của Mạch Khê.” Jon đã khôi phục
được vẻ bình tĩnh mọi ngày, dõng dạc nói.
“Tôi cho rằng năng lực của Mạch Khê khá tổng hợp. Lúc đầu chúng ta
chỉ định cho cô ấy phong cách thanh tân, tươi trẻ nhưng xem ra ca khúc trữ
tình, sâu lắng cũng rất thích hợp. Chẳng hạn như bài hát Mạch Khê thể hiện
ở buổi biểu diễn kia cũng rất hợp với cô ấy.” Ron đưa ra đề nghị hợp lý.
Lôi Dận hơi nhíu đôi mày cương nghị lại nhưng không nói gì.
Mạch Khê cũng chỉ cúi đầu, hai tay đan nhau như đang nghịch nghịch
nhưng đầu ngón tay khẽ run lại để lộ ra nội tâm vô cùng hồi hộp.
Jon nghe vậy thì gật gật đầu, nhìn về phía Mạch Khê, “Ca khúc kia cả
lời và nhạc đều là cô sáng tác sao?”
Ánh mắt Mạch Khê kiên định, ngẩng đầu nói: “Nhạc không phải là tôi
viết, nhưng lời thì tôi có bổ sung thêm một chút.”
“Như vậy thì…”