Jon hơi chần chờ nhìn về phía nhạc sĩ Đàm Trử Quân, “Thầy Đàm, có
thể thay đổi giai điệu ca khúc này một chút không? Nếu để nguyên, vạn
nhất bị tố là đạo nhạc, phiền toái lắm.”
Ron chớp mắt, nhìn về phía Jon, kinh ngạc nói: “Cậu không phải là
muốn lấy đó làm ca khúc debut chứ?”
“Có gì là không thể!”
Jon khoanh hai tay lại, “Ca khúc này Mạch Khê đã thể hiện rất thành
công, cũng nhận được phản ứng rất tốt từ người xem. Cứ nhìn khung cảnh
hôm đó thì biết. Nếu đưa ca khúc này ra chắc chắn hiệu ứng không nhỏ
đâu.”
“Nhưng chúng ta không thể sử dụng một ca khúc có sẵn, thế là đi sao
chép!” Ron không đồng tình mà phản đối, lại nhìn về phía Mạch Khê,
“Mạch Khê, bài hát này cô lấy ở đâu?”
“Tôi…” Mạch Khê chần chừ, lại thẻn nhiên nói: “Tôi tình cờ nghe được
trên mạng.”
Ron cũng khoanh hai tay trước ngực, “Jon, nghe thấy chưa? Không thể
dùng ca khúc này được.”
Jon lại nhìn về Đàm Trử Quân vẫn trầm mặc nãy giờ, “Thầy Đàm, ý
kiến của anh thế nào?”
Đàm Trử Quân nhàn nhã cầm điếu thuốc hút một hơi rồi thản nhiên nhả
khói ra. Vòng khói lượn lờ hãm lấy khuôn mặt cương nghị của anh, hai gò
má lúc sáng lúc tối. Anh thản nhiên nói: “Ca khúc đó không cần sửa!”
Mọi người nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ. Ron có chút bất mãn liền lên tiếng:
“Thầy Đàm, giờ đang đề cập đến ca khúc debut cho Mạch Khê, không cần
sửa chẳng nhẽ đợi tác giả đến kiện chúng ta đạo nhạc sao?”