Ngoài cửa sổ, cảnh sắc nơi những đám mây thật nhẹ dịu, biển mây kia
cũng thật xa xăm, cảm giác nhìn vào đó như khi đứng trên bờ biển mà nhìn
về đường chân trời.
Những khâu liên quan đến việc quảng bá ca khúc mới cho Mạch Khê
cần rất nhiều nhân viên phụ trách các công tác khác nhau, bởi vậy nhân
viên đến rất đông đủ, và không khó nhìn ra Jon coi trọng lần quảng bá này
tới mức nào.
Ước chừng khoảng hai giờ, không có người dám tới phòng Tổng Giám
Đốc nhắc nhở về thời gian, cũng không ai dám đi thúc giục ông chủ đi họp.
Vậy nên Mạch Khê vừa đi tới phòng họp, tất cả như thấy được cứu tinh,
tinh thần trong nhất thời vô cùng tỉnh táo.
Lôi Dận theo sau bước vào, trực tiếp ngồi phía đầu của bàn họp. Khuôn
mặt tuấn mỹ rất bình tĩnh làm cho người ta không khỏi hoảng hốt, không
thể nào nhìn ra hắn mới trải qua hai giờ hoan ái mãnh liệt.
Jon giải thích đơn giản một chút chuyện hủy hợp đồng với Mia, sau đó
cuộc họp bắt đầu tiến hành.
Khi tất cả đều đang báo cáo số liệu, tâm tư Jon có chút thất thần, ánh
mắt lại mang theo tia hồ nghi lặng lẽ khóa chặt vẻ mặt Mạch Khê, giống
như thám tử đang điều tra.
Vừa ngay lúc nãy, anh ta thực sự có chút lo lắng. Ông chủ chỉ giữ lại
một mình Mạch Khê, thực lo là cô gái nhỏ này sẽ bị dọa. Dù sao chuyện ca
sĩ tranh chấp bị truyền ra đối với ai cũng đều không tốt, nhất là trong công
ty. Hơn nữa bởi vì cô mà hủy hợp đồng với một ca sĩ nổi danh, hậu quả có
chút khiến người ta không tưởng được.
Nhưng theo thời gian, một phần một giây quá khứ, Jon từ lo lắng lại
biến thành một loại suy đoán. Tuy rằng anh ta không có bao nhiêu cơ hội
chính đáng để hiểu biết ông chủ, nhưng chỉ cần qua vài lần tiếp xúc, anh ta