Từ dương cầm phát ra hai đoạn nhạc khác nhau ở phần điệp khúc, xong,
anh ta nhìn về phía cô, "Đoạn thứ hai?"
Mạch Khê im lặng, Đàm Trử Quân - nhà chế tác âm nhạc lừng lẫy này,
muốn nghe ý kiến của cô?
"Cô có tư cách phát biểu ý kiến, bài hát này cô cũng sẽ hát, dù sao..."
Ngữ khí Đàm Trử Quân không rõ là mang theo ý tứ hàm xúc gì, lãnh
đạm nói tiếp, "Ca sĩ công khai chống đối ông chủ, chỉ có thể có hai kết cục,
một là hoàn toàn bị loại trừ, một là vận sẽ rất đỏ. Thật rõ ràng, cô thuộc loại
thứ hai."
"Tôi..." Mạch Khê hết đường chối cãi.
"Tôi nói rồi, mặc kệ quan hệ giữa cô và Lôi Dận có là gì đều phải hát tốt
ca khúc này. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô." Đàm Trử Quân
nói.
"Tôi sẽ."
Mạch Khê gật đầu, bộ mặt giương cung bạt kiếm trước Lôi Dận được
thay bằng dáng vẻ ngoan ngoãn, "Tôi cho rằng đoạn thứ hai tương đối thích
hợp, nhưng thay đổi một chút thì tốt hơn nhiều."
Nói nhiều cũng chẳng ích gì, cô chỉ có thể dùng hành động thực tế để
chứng minh hết thảy, vả lại, cô căn bản cũng không có nhiều thời gian để
giải thích cái gì.
"Ồ?" Đàm Trử Quân hiển nhiên không nghĩ rằng cô gái này sẽ nói như
vậy, "Cô nghĩ nên sửa chỗ nào?"
Nhạc sĩ như anh ta luôn luôn có quyền uy, chưa từng có ca sĩ nào dám
sửa chữa ca khúc của anh ta mà Mạch Khê lại đánh vỡ quy củ này.