Lôi Dận hoàn toàn đã bị ngôn từ của cô chọc giận, bàn tay lớn đột nhiên
thu lại, đẩy cô ngã xuống giường. Thân mình bé bỏng rơi vào chiếc giường
đế vương, càng kích thích hơn nữa sự phản kháng của cô.
“Lôi Dận, ông thực đáng buồn!”
Mạch Khê cố nén cảm giác đau đớn đang co rút từng đợt, ánh mắt sắc
bén nhìn theo hắn, giọng nói có một chút vô lực, lại như châu ngọc sáng
ngời, “Ông đã sớm biết tôi là con Bạc Tuyết, cho nên mới mang tôi về tòa
thành! Ở trong mắt ông, tôi chẳng qua chỉ là công cụ để ông trả thù mẹ tôi!
Ông hận mẹ tôi mang thai con của người khác, chẳng những giết mẹ, còn
đem cả giận dữ cùng ghen tị đổ hết lên đầu tôi. Ông là ma quỷ, cả đời chỉ
sống trong sự tàn nhẫn!”
Sắc mặt Lôi Dận cơ hồ đã trở nên xanh mét, hắn bước nhanh tới, tòan
thân tỏa ra hơi lạnh giống như Satan đến từ địa ngục.
“Không sai, mẹ em chính là hạ lưu như vậy! Cô ta chết đi như vậy cũng
quá tốt, nhưng chẳng có vấn đề gì ở đây cả.”
Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạch Khê, một tay kéo lấy cô, ngón tay
thon dài giống như kiềm sắt rơi xuống xương quai xanh của cô, sức lực
mạnh mẽ bá đạo dường muốn bóp nát cả người cô…
“Cô ta còn có con gái! Như vậy em muốn thay mẹ em bênh vực kẻ yếu?
Được, tôi sẽ giúp em thực hiện điều đó! Tôi muốn để cô ta tận mắt thấy con
gái mình hạ lưu giống mình ở chỗ nào!”
Nói xong câu đó, Lôi Dận không chút thương tiếc nào kéo lấy mái tóc
dài của Mạch Khê, vừa túm vừa lôi cô ra khỏi phòng.
Mạch Khê hoảng sợ kêu to. Nỗi đau thể xác khác xa với nỗi đau trong
tâm hồn. Cô không biết người đàn ông này muốn đưa mình đi nơi nào,
thậm chí thân mình dường như đã bị hắn đập vụn.