“Tiểu thư Mạch Khê…”
Hắn bước tới, ngồi xuống, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy dáng vẻ bé
nhỏ của cô. Hắn cẩn trọng chạm vào vết thương trên chân cô, ngón tay thô
giống như sợ làm đau cô mà chạm vào rất nhẹ.
“Đầu có bị thương không?” Ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nghe
qua có vẻ lãnh đạm nhưng lại tràn ngập vẻ thân thiết.
Cô không trả lời câu hỏi của Phí Dạ. Giọt lệ từ trong hốc mắt chậm rãi
ứa thành dòng, không hề nghe thấy tiếng khóc mà chỉ thấy nước mắt yên
lặng chảy xuống. Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi trân châu bị đứt ra,
từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khẽ dừng lại trên dấu hôn ẩn hiện.
Mạch Khê cứ yên lặng mà khóc như vậy càng khiến người ta đau lòng.
Ánh mắt Phí Dạ rụt lại, trong lòng như bị kẻ khác siết chặt. Hắn mong cô
có thể khóc lớn lên, hoặc phẫn nộ mà đánh hắn cũng được, chỉ cần, đừng
yên lặng mà khóc như vậy là tốt rồi. Chuyện này đối với hắn, như là một
loại lăng trì đầy đau đớn.
Nhiều năm sống trong hắc đạo dường như khiến Phí Dạ quên đi mùi vị
của nước mắt. Thậm chí, đối với nước mắt của phụ nữ hắn cũng rất khinh
thường. Nhưng mà hôm nay, ngay trong buổi tối này, tại căn phòng tập,
Mạch Khê cứ yên lặng mà chảy những giọt nước mắt nóng rẫy đã làm cho
kẻ trước giờ luôn lạnh lùng như hắn lại có cảm giác tay chân thừa thãi,
luống cuống cả lên.
“Rất đau đúng không? Tôi đưa cô đến gặp bác sĩ.”
Hắn không biết nói điều gì để an ủi cô, trong nhất thời lại thấy bản thân
thật sự vô dụng. Biết rõ nguyên nhân vì sao cô khóc nhưng hắn cũng không
thể thay cô chia sẻ dù chỉ một chút.