Nhưng Ron lại không dám chỉ trích điều gì, nhất là khi người của Lôi
tiên sinh đang bên cạnh. Đồ ngu cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của Lôi
tiên sinh cùng Mạch Khê.
Phí Dạ bên cạnh lại không hề có ý không vui, ngược lại ánh mắt mang
nét cười nhìn Mạch Khê. Hắn vẫn trầm ổn như thể dung túng cho một đứa
nhóc nghịch ngợm.
Hắn nhìn Mạch Khê lớn lên, tuy rằng không phải lúc nào cũng bên cạnh
cô từng phút từng giờ, nhưng tâm tư đơn thuần của cô hắn liếc mắt một cái
cũng có thể nhìn thấu. Coi như đây là cách cô phát tiết hờn dỗi cùng bi
thương trong lòng vậy. Và thật không may, vật hy sinh là nhóm người kia.
Để cho cô phát tiết một chút cũng tốt, nhưng mà... dáng vẻ sắc bén này,
thật giống Lôi tiên sinh.
Nghĩ đến đây, con ngươi đen thâm thúy của Phí Dạ hơi trầm xuống, lại
nhìn cô thì trong ánh mắt có một tia đau lòng.
Bên kia bàn hội nghị, Mạch Khê vẫn nhìn chằm chằm người đại diện
đối tác. Nghe hắn nói xong, bên môi cô vẫn giữ nguyên ý cười lãnh đạm…
“Nếu các vị muốn hủy bỏ hợp tác, thì xin cứ tự nhiên. Nhưng tôi nghĩ
đến lúc đó, tổn thất hẳn là các vị.”
“Ý cô là gì?” Ca sĩ tóc đen nhịn không được đã mở miệng, anh ta là
Park Tae Huyn, có tiếng lạnh lùng.
“Ý tứ rất đơn giản.” Giọng nói Mạch Khê nhẹ nhàng nhưng lại mang
khí thế bức người...
“Tôi là người mới, không sai, nhưng tôi là ca sĩ chủ chốt mà công ty
DIO đào tạo ra. Sức ảnh hưởng từ buổi biểu diễn lần trước hẳn các anh
cũng thấy được. Tôi đích xác có khả năng này, bằng không sao có thể được