Thì ra, cầu vồng đẹp đến vậy…
Cảm giác thoải mái chưa từng cô vây lấy cô. Tuy rằng mục đích lần này
cô đến Hongkong là khá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cô cũng có được cảm
thác dễ chịu.
Hành lý Mạch Khê mang theo không nhiều hơn một cái ba lô đeo trên
lưng. Kỳ thực, trong ba lô, ngoại trừ tiền ra thì chẳng có gì. Lúc cô quyết
định bỏ trốn thì liền bán chiếc vòng tay đi. Chỉ có điều không ngờ rằng,
chiếc vòng nhỏ ấy mà lại có thể bán được mấy triệu đô. Nhìn thấy ánh mắt
say mê của ông chủ khi thấy chiếc vòng, Mạch Khê đã nhân cơ hội thét giá
cao một chút.
Tháo chiếc vòng cũng là một quá trình khổ sở. Ông chủ quán đã phải
dùng cách mạnh nhất để tháo vòng ra, đến lúc tháo được thì cổ tay cô gần
như muốn đứt lìa ra. Nhưng ngay khi chiếc vòng được tháo ra, trong lòng
cô lại có cảm giác buồn bã khó nói…
Kỳ quái!
Bắt taxi, Mạch Khê nghĩ nghĩ rồi cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay,
nói "Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích!”
Giọng nói của cô có chút chần chừ, dù sao đó cũng là khu chung cư đã
mười tám mười chín năm rồi, đến bây giờ liệu còn không?
Tài xế taxi nhìn cô đeo một cái ba lô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái
nhợt thì không khỏi lo lắng hỏi, "Tiểu thư, sắc mặt của cô không được tốt
cho lắm.”
Mạch Khê theo bản năng sờ sờ khuôn mặt nhỏ. Đây cũng là do cô có
thai. Tuy rằng biểu hiện mang thai của cô cũng giống nhiều người khác
nhưng cô cố không thể hiện nó ra, bằng không khi trên máy bay, chắc chắn
cô sẽ bị đưa đến bệnh viện.