Sau đó, anh lên trung học, cô lại vào cấp ba, trung học cách cấp ba hơi
xa, vì vậy anh đặc biệt mua một chiếc ô tô, có thời gian lập tức chạy qua
nhìn cô.
Ngay cả bạn tốt của cô cũng biết anh, vừa nhìn thấy anh thì cười: "Kỷ
Nghiên, em trai của cậu lại đến kìa!"
Kỷ Nghiên chỉ bất đắc dĩ cười, dịu dàng trách móc: "Tiểu Trạch, em
chạy nhiều sẽ mệt, sau này đừng như vậy."
An Dĩ Trạch vui vẻ, trên mặt lại biểu lộ vẻ mặt của thiếu niên mười
mấy tuổi: "Em thích!"
Sau đó, cô lên đại học, đến một thành phố khác.
An Dĩ Trạch đã lên cấp ba cũng âm thầm chuẩn bị kế hoạch, muốn thì
và đại học của thành phố đó.
Vào ngày nghỉ, An Dĩ Trạch cũng đặc biệt đến đó để nhìn cô, không
nghĩ tới lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy đau khổ của cô.
Lúc anh truy hỏi, cô nói, bạn trai của cô có người khác,
An Dĩ Trạch im lặng rất lâu, sau đó hỏi: "Anh ta là ai?"
An DĨ Trạch đánh cho tên khiến cô khác một trận, không nghĩ Kỷ
Nghiên đột nhiên chạy đến, sau đó cô ôm lấy người đàn ông đó cùng nhau
khóc.
Ngày hôm đó trời mưa rất lớn.
An DĨ Trạch đứng trong mưa, không thấy rõ biểu tình.
Sau đó, An Dĩ Trạch không bao giờ kích động như vậy lần nào nữa.