Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, từ đề tài khoa học kỹ thuật đến thể dục,
từ dân dinh đến báo chí, trò chuyện hết sức vui vẻ.
Tổng giám đốc An không có biểu cảm gì, toàn bộ hành trình đều là
một chàng trai đẹp ngồi yên lặng.
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tô Giản vừa muốn lại gần Quý Minh
Phi, đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn một cái, một cảm giác muốn nôn
mửa đột nhiên vọt tới, anh vội vàng che miệng, cúi người sang bên cạnh.
Che miệng nôn khan mấy tiếng, Tô Giản cảm thấy dạ dày có chút
không tốt, liền đứng lên, nói với hai người: "Tôi đi toilet một chút!"
An Dĩ Trạch chỉ phòng về sinh cho anh, lông mày hơi nhíu, con mắt
có chút lo lắng. Quý Minh Phi lại nhìn bóng lưng Tô Giản chạy về phía
phòng vệ sinh, tay vịn cằm, như có điều gì suy nghĩ.
"Chị dâu sẽ không phải là... mang thai chứ?" Quý Minh Phi nhìn về
phía An Dĩ Trạch.
Chàng trai xinh đẹp yên lặng lập tức biến thành chàng trai xinh đẹp
sầm mặt lại.
Nhìn biểu tình của đối phương đột nhiên trầm xuống, Quý Minh Phi
hiểu được: "Không phải đến bây giờ hai người còn không có..."
An Dĩ Trạch nói: "Bọn mình cũng không phải vợ chồng thật sự."
Quý Minh Phi yên lặng cảm khái trong lòng một câu 'Xử nam thật
chết người', ngoài miệng lại nói: "Cậu đối với cô ấy, rốt cuộc là muốn thế
nào?"
An Dĩ Trạch không nói gì.