Con ngươi Tô Giản xoay vòng, tiến lại, tò mò hỏi: "Anh thật sự thích
Kỷ Nghiên sao?"
An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Không thích."
Tô Giản: "..."
An Dĩ Trạch nói: "Anh đã trả lời rồi. Quà đâu?"
Tô Giản không cảm nhận được sự thích thú của bát quái, nghe vậy
giang tay giang chân nằm xuống giường, nhấc chân chỉ sang bên cạnh, tức
giận nói: "Trong tủ quần áo!"
An Dĩ Trạch đứng dậy đi qua, mở tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện
bên trong có một cái hộp lớn.
Cầm hộp lại, lần nữa ngồi trên giường, An Dĩ Trạch hỏi: "Đây là cái
gì?"
Tô Giản lười biếng nói: "Quần áo. Anh mặc thử một chút đi."
Nghe được hai chữ 'quần áo', An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản một cái, sau
đó lập tức cúi đầu mở hộp.
Tô Giản lười biếng cầm điện thoại, sau khi nghe An Dĩ Trạch mở hộp
ra đột nhiên không có động tĩnh, Không khỏi thò đầu ra: "Sao vậy? Không
thích sao?"
An Dĩ Trạch chần chờ đưa tay, mở rộng bộ quần áo trong hộp ra, chậm
rãi nói: "Em muốn tặng anh, là loại quần áo này?"
Tô Giản thò đầu nhìn một cái, toàn thân lập tức cứng lại.
Mẹ nó! Không phải quần áo anh tặng cho An Dĩ Trạch nên là âu phục,
áo sơ mi, tất các kiểu sao? Tại sao trong hộp lại có thêm một bộ quần áo