Ánh mắt An Dĩ Trạch như đùa cợt: "Anh nhận? Như vậy, em hi vọng
anh có thể tự tay mặc cho em?"
Tô Giản: "..."
Thấy An Dĩ Trạch thưởng thức món quà của mình như vậy, vẻ mặt
hứng thú, cuối cùng tô Giản ảo não nói: "ĐƯợc rồi, tôi nói thật, món quà
này thật ra là do Tiểu Nhu chọn giúp tôi, tôi hoàn toàn không biết em ấy sẽ
chọn cái này!"
An Dĩ Trạch ngẩn ra: "Tiểu Nhu rất có có lòng."
Tô Giản có chút
囧: "Tiểu Nhu không biết anh và tôi không phải vợ
chồng thật, hiểu lầm là bình thường."
An Dĩ Trạch nói: "Quà là do Tiểu Nhu mua, vậy không thể coi là quà
của em rồi."
Tô Giản bực mình nói: "Ý của anh là, tôi còn phải mua một món quà
khác cho anh."
An Dĩ Trạch nhìn anh im lặng một lát: "Không cần. Quần áo coi như
là của Tiểu Nhu tặng, em hãy thỏa mãn nguyện vọng của Tiểu Nhu, mặc
vào là được rồi."
Tô Giản: "..."
Tô Giản không nói, nhìn anh chằm chằm, lại từ từ nở nụ cười.
An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Em cười cái gì?"
Tô Giản thầm nghĩ: An Dĩ Trạch, anh cho rằng tôi không biết anh
đang nghĩ cái gì sao? Ngày thường anh làm bộ bình tĩnh tinh anh, hôm nay
bản tính bại lộ chứ gì? Lại thích đồng phục, An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch,
hôm nay tôi mới biết anh lại... cũng được thôi.