An Dĩ Trạch thản nhiên thừa nhân: "Ừ, bây giờ chúng ta là vợ chồng,
tất nhiên phải giống như những vợ chồng khác, phải chú ý tình tiết một
chút."
Lòng Tô Giản bực bội, nhưng lý do của An Dĩ Trạch rất khá, anh nhất
thời không nghĩ ra lý do phản bác, liền nói: "Vậy, dù gì cũng đổi một tấm
khác đi, tôi không thích tấm này!"
An Dĩ Trạch nhìn màn hình di động của anh một cái, lặng lẽ nói: "Tại
sao?"
Tô Giản thầm nghĩ: Vì không muốn vừa mở điện thoại liền nhìn thấy
gương mặt của anh, hơn nữa còn lớn như vậy! Ngoài mặt lại nói: "Vì... tôi
cảm thấy gò má của anh khá đẹp!" Vì tăng thêm tính chân thực, lại bổ sung
một câu: "Thật!"
An Dĩ Trạch mở điện thoại di động của mình, yên lặng tìm hình ảnh.
Tô Giản nhìn màn hình di động của anh một cái, kinh ngạc nói: "Tấm
hình đó là anh chụp?" Trên điện thoại của An Dĩ Trạch không phải là hình
chụp chung của hai người, mà là hình một mình anh, hơn nữa còn là hình
anh nằm ngủ!
An Dĩ Trạch nói: "Hôm qua em ngủ chảy nước miếng, nên anh chụp
lại lấy chứng cứ."
Mặt Tô Giản nóng lên, ngay sau đó giận dữ: "Nước miếng ở đâu?'"
An Dĩ Trạch nhìn anh một cái: "Nước miếng đều dính lên người anh."
Tô Giản: "..."
Mặc dù cuối cùng cũng đổi được màn hình điện thoại, nhưng trên màn
hình ánh mắt An Dĩ Trạch nhìn về phía gò má của em gái Tô, Tô Giản vẫn