Tô Giản suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy, anh và An Dĩ Trạch
cũng không phải chưa từng ngủ chung, huống hồ nhiệt độ buổi tối trên đỉnh
núi rất thấp, hai người nằm chung có lẽ sẽ ấm áp không ít.
Có điều cái giường này một người ngủ cũng coi như rộng rãi, ngủ hai
người không khỏi có chút chen lấn. Tô Giản và An Dĩ Trạch nằm ở trên
giường, thân thể không thể dính sát.
An Dĩ Trạch đưa tay ôm anh, nụ cười của Tô Giản không khỏi cứng
lại. Dù mỗi buổi sáng anh đều tỉnh lại trong ngực An Dĩ Trạch, nhưng lúc
còn tỉnh táo như vậy bị An Dĩ Trạch ôm ngủ vẫn là lần đều tiên. Có điều dù
sao cũng quen việc ôm trong ngực, cho nên Tô Giản rất nhanh liền yên
tĩnh, huống chi thân thể thân thể của An Dĩ Trạch rất ấm áp. Tô Giản không
khỏi đưa tay ra, sờ qua ngực An Dĩ Trạch, thở dài: "Dĩ Trạch, thân thể anh
quả thật rất khỏe mạnh, quả là một thanh niên nhiệt huyết!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nói: "Sáng mai phải dậy sớm một chút, xong đi ngắm mặt trời
mọc, đã đặt đồng hồ bào thức chưa?"
An Dĩ Trạch sờ đầu hắn một cái: "Cài xong."
Tô Giản nói: "Xem xét tình hình mà nói, chắc chắn không ít người
muốn đi ngắm mặt trời mọc, rất nhiều người nửa đêm đã leo lên đỉnh núi,
chính là vì ngắm mặt trời mọc, cho nên chúng ta nhất định phải đi sớm một
chút!"
An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh: "Nếu em không dậy nổi thì làm sao bây
giờ?"
Tô Giản nghiêm túc nói: "Vậy anh liền hét lớn: 'Có sấm! Trời mưa rồi!
Nhanh dọn quần áo!'."