An Dĩ Trạch cứng đờ, nhưng nhìn mới phát hiện Tô Giản đã ngủ say,
cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, lặng lẽ để mình bình phục lại.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, dưới mắt An Dĩ Trạch có chút xanh đen.
Ngược lại Tô Giản ngủ rất ngon, tỉnh lại còn vui vẻ duỗi người. Chẳng
qua vươn người được một nửa, anh đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó đẩy mạnh
An Dĩ Trạch: "Trời đã sáng! Mặt trời ọc của tôi! Xong rồi, xong rồi! Không
phải anh nói sẽ gọi tôi sao!"
An Dĩ Trạch đưa tay giữ anh lại, bình tĩnh nói: "Trời mưa."
"A?" Tô Giản ngây người, ngay sau đó vẻ mặt thất vọng. "Trời mưa
thật sao?"
An Dĩ Trạch gật đầu: "Rất lớn."
Tô Giản lập tức bò dậy kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài quả nhiên mưa
rào xối xả, Tô Giản nhìn một mảng trắng xóa mưa bụi, khuôn mặt thoáng
chốc khổ sở.
" Không phải chứ? Mưa lớn như vậy, không phải là không làm được gì
sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Lại đây mặc quần áo, lát nữa chúng ta đi ăn sáng."
Kết quả giờ ăn sáng lại nhận được tin tức không tốt: Bởi vì mưa quá
lớn,, nên cấp treo xuống núi cũng bị cắt rồi.
Trở về phòng, Tô Giản nằm trên cửa sổ nhìn bên ngoài màu trắng của
mưa bụi, buồn bã nói: "Anh nói xem, nếu như chúng ta mặc áo mưa đi ra
ngoài thì thế nào?"
An Dĩ Trạch kiên quyết từ chối: "Không thể so sánh Hoa Sơn với các
núi khác, đường núi quá hẹp quá nguy hiểm, huống chi là trời mưa."