Tô Giản vui vẻ giơ ngón cái về phía anh: "32 like!"
Lại đợi một hồi, quả nhiên trời mưa nhỏ dần, chỉ còn lại vài hạt mưa
như có như không. Tô Giản đưa đầu về phía cửa sổ thăm dò một chút, nói:
"Bây giờ chúng ta đi đi! Còn rất nhiều nơi chưa đi, nếu không đi, chỉ sợ
không đủ thời gian!"
Hai người thu dọn đồ đạc xong, chỉ khoác một chiếc chiếc áo mưa duy
nhất, Lúc trước lúc mua sắm Tô Giản cũng không chú ý, giờ phút này lấy
ra thấy một cái, áo mưa là một cái màu xanh da trời, một cái khác là màu
hồng. Tô Giản đẩy áo màu hồng cho An Dĩ Trạch, vẻ mặt hết sức ngay
thẳng: "Màu sắc người khác không hợp, anh mặc lại vô cùng thích hợp,
thật!"
An Dĩ Trạch yên lặng mặc áo mưa màu hồng làm bộ như không nhìn
thấy Tô Giản sinh ra cảm tưởng ' An Dĩ Trạch giống như khí cầu màu hồng'
mà không nhịn được cười trộm.
Hai người ra khỏi khách sạn, Tô Giản nhìn ngọn núi xa xa, mất mát
nói: "Đáng tiếc trời mưa, nếu không tôi còn thử thách trò bungee!"
An Dĩ Trạch nói: "Cẩn thận dưới chân."
Mặc dù mưa nhỏ, nhưng mây mù hoàn toàn không tản ra, ngày hôm
qua Hoa Sơn vĩ đại còn hiểm trở và khe suối sâu hiểm, hôm nay chỉ còn lại
từng mảng mây mù trắng xóa, khiến người ta cảm thấy mờ mịt còn nguy
hiểm.
Tô Giản lại cảm thấy bốn phía dưới chân cũng là mây mù lượn quanh,
cảm giác rất giống mùi tiên cảnh, suy nghĩ một chút, không nhịn được ngắt
một nhánh cây, đặt vào trong tay An Dĩ Trạch, nhiệt tình nói: "Dĩ Trạch,
anh cầm đi!"
An Dĩ Trạch không hiểu: "Làm gì?"