Tâm tình Tô Giản hơi khó chịu, giọng nói cũng có chút bực bội: "Vậy
khi anh ta về, chú Vương nói với anh ta, hôm nay tôi không về!"
Cùng về nhà của Nhan Tử Vi, Tô Giản đầu tiên là hơi tò mò đi thăm
nhà riêng của cô nàng một chút, ngay sau đó liền vui vẻ ngồi trên ghế sô
pha nói chuyện phiếm với Nhan Tử Vi.
Trên bàn uống trà nhỏ trước sofa bày một loạt đồ ăn vặt, Nhan Tử Vi
vừa chọn vừa nói: "Rốt cuộc có thể thỏa mãn cái bụng của mình rồi! Cậu
không biết, vì diễn bộ phim này, mình thê thảm thế nào đâu! Lần này không
phải mình phải diễn một cô gái có chuyện tình đau khổ sao, nhất định phải
ốm yếu tiều tụy, làm hại mình mỗi ngày ăn cũng không đủ no! Đối với
người chỉ cần uống nước cũng có thể béo như mình mà nói, đây là chuyện
tra tấn đến thế nào!"
Tô Giản đồng tình: "Quả thật là một loại tra tấn."
Nhan Tử Vi chọn một gói snack ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, thỏa
mãn cho vào miệng: "Mỗi lần đến lúc này, mình sẽ vô cùng hâm mộ những
người ăn bao nhiêu cũng không mập!"
Tô Giản gật đầu: " Ừ, mình cũng hâm mộ!"
Nhan Tử Vi sâu xa nhìn về phía anh: "Tô Tiểu Giản, cậu muốn tạo
thêm thù hận sao? Cậu chính là người như vậy có được không?"
Tô Giản: "..."
Nhan Tử Vi nói: "Có điều ở điểm này, mình thật sự khâm phục một
người."
Tô Giản: "Ai?"
Nhan Tử Vi: "Kỷ Nghiên."