Theo hình ảnh biến đổi, ánh sáng trên màn hình cũng dịu dàng nhảy
nhót trên khuôn mặt hai người. An Dĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn Tô Giản
dựa lên người anh thoải mái thiếp đi, trong đôi mắt ánh lên nụ cười nhàn
nhạt.
Ôm Tô Giản về giường, cẩn thận đắp kín chăn cho anh, An Dĩ Trạch
ngồi ở mép giường, lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ này một lúc, sau
đó từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tô Giản một cái.
"Ngủ ngon, Giản Giản."
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa kinh ngạc, lại tiếp tục cứng ngắc, sắc mặt có
chút tái nhợt, im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: "Giản Giản, em yêu anh
ta sao?"
"Dĩ nhiên!" Tô Giản dịu dàng mỉm cười. "Anh ấy cao lớn mạnh mẽ,
còn một lòng chung thủy với tôi, ngoài việc sinh con, việc gì cũng có thể
làm, người đàn ông như vậy, anh nói xem tôi sao có thể không thích?"
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa mất mát, cười gượng nói: "Thật sao?"
Tô Giản gật đầu, thấy vẻ chân thành đau khổ trên mặt Lục Thừa Hòa,
liền khuyên nhủ: "Ngài Lục, không phải anh nói cô gái đó có thể chết vì
anh sao? Cô ấy nhất định vô cùng yêu thương anh? Tôi cảm thấy, anh nên
quý trọng cô ấy."
Ánh mắt Lục Thừa Hòa có chút phức tạp: "Giản Giản, em và trước
kia, có chút không giống."
Tô Giản nói: "Cái này rất bình thường, dù sao tôi mất trí nhớ, hơn nữa,
con người luôn trưởng thành."
Lục Thừa Hòa yên lặng nhìn anh chằm chằm: "Nhưng Giản Giản, anh
không thay đổi."