An Dĩ Trạch nói: "Chúng ta là bạn, tất nhiên em phải quan tâm chị."
Trong mắt Kỷ Nghiên lướt qua chút mất mát, vẻ mặt có chút ảm đạm,
đưa tay muốn lấy ly rượu.
An Dĩ Trạch ngăn cô lại, trầm giọng nói: "Đừng uống nữa."
Kỷ Nghiên đột nhiên mềm mại cười một tiếng, trong mắt lộ vẻ thẫn
thờ: "Tiểu Trạch, em trưởng thành rồi, cuối cùng cũng không chịu nghe lời
chị..."
An Dĩ Trạch không nói gì, chỉ bình tĩnh: "A Nghiên, chị uống say rồi."
"Chị không có say..." Kỷ Nghiên buồn bã cười một tiếng. "Nếu thật sự
say, thật là tốt biết bao, chị sẽ không khổ sở..."
An Dĩ Trạch im lặng một chút, chậm rãi mở miệng: "... Có phải vì Lý
Minh Nghĩa không, anh ta đối với chị không tốt?"
Kỷ Nghiên nhìn anh: "Nếu chị nói phải? Nếu chị nói anh ta đối với chị
không tốt, Tiểu Trạch, em có giúp chị không?"
An Dĩ Trạch cau mày: "Giúp thế nào?"
Vẻ mặt Kỷ Nghiên đau khổ: "Anh ta ở cùng một chỗ với người đàn bà
khác... anh ta từng nói muốn kết hôn với chị, đảo mắt lại ở một chỗ với
người đàn bà khác..."
Lý Minh Nghĩa ở cùng một chỗ với người đàn bà khác, Kỷ Nghiên
tiều tụy đau lòng tìm đến anh cũng không phải lần đầu tiên, ban đầu An Dĩ
Trạch còn giận dữ khó nén, khuyên Kỷ Nghiên nên rời khỏi anh ta, nhưng
từ đầu đến cuối Kỷ Nghiên đều không bỏ được, lòng An Dĩ Trạch bị
thương rất nhiều, cũng chỉ chết lặng, sau đó cũng không khuyên nữa, cùng