Kỷ Nghiên mỉm cười nói: "Phi Phi, chị biết em và Tâm Nhà là bạn tốt,
có điều chị nghĩ nhất định có chuyện gì hiểu lầm rồi..."
"Hiểu lầm?" Tính cách Lý Phi Phi thẳng thắn, nghe vậy tức giận nói:
"Chị biết rõ Tâm Nhã thích anh hai tôi, lại còn cố ý quyến rũ anh ấy,
chuyện không biết xẩu hổ như vậy chị còn làm được, chị còn nói tôi hiểu
lầm chị?"
Kỷ Nghiên nói: "Chuyện tình cảm, ai cũng không thể miễn cưỡng. Phi
Phi, rõ ràng em là em gái, em biết anh ấy, nếu anh ấy không thích chị, chị
sao có thể miễn cưỡng anh ấy?" Cô ngừng lại một chút: "Giống như em và
ngài Lục, nếu như anh ta không có tình cảm với em, chị nghĩ, anh ta sẽ
không nhìn em như vậy."
Lý Phi Phi ngẩn ra, vẻ tức giận trên mặt dần thu lại, trong mắt hiện lên
tia sáng: "Thừa Hòa? Anh ấy nhìn tôi thế nào?"
Kỷ Nghiên dịu dàng nói: "Phi Phi, em không phát hiện, ánh mắt ngài
Lục nhìn em rất dịu dàng sao? Nếu một người đàn ông nhìn một người phụ
nữ như vậy, trong lòng anh ta nhất định có đối phương. Nếu em thích ngài
Lục, chị nghĩ, em nhất định có thể hiểu rõ chị và Minh Nghĩa, loại chuyện
như tình cảm như vậy, không miễn cưỡng được, lại càng không tự chủ
được."
Lý Phi Phi hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Kỷ Nghiên nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của cô, khóe môi nhếch lên
nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại mang một tia u ám.
Trở lại bữa tiệc, thấy Lý Minh Nghĩa vẫn bị người vây quanh, Kỷ
Nghiên cũng không có đi qua, còn nói chuyện vài câu với những vị khách
nam nhiệt liệt hoan nghênh cô, giường mắt nhìn về phía Lục Thừa Hòa
đang đi đến một góc yên tĩnh, ánh mắt cô động một cái, cũng đi về phía đó.