Tô Giản chậm chạp nhớ lại: "Không ăn gì hết, chỉ uống ly nước trái
cây..."
Ánh mắt An Dĩ Trạch tối sầm, kéo hông của Tô Giản: "Giản Giản,
chúng ta đi tạm biệt chủ nhân bữa tiệc, sau đó về khách sạn."
Tô GIản gật đầu: "Ồ, được, tôi thật sự cảm thấy có chút khó chịu, lát
nữa trên đường có phải mua thuốc hạ sốt không?"
An Dĩ Trạch: "...Ừ."
Sửa sang lại quần áo và đầu tóc Tô Giản một chút, An Dĩ Trạch ôm
lấy Tô Giản, chuẩn bị mở cửa ra, Tô Giản đột nhiên đẩy tay anh.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ cười, anh
không thể nói cánh tay ôm hông anh và thân thể dán chặt vào anh của An
Dĩ Trạch khiến anh có phản ứng xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là đưa
tay ra: "Cầm tay đi... ừm, tôi thích cầm tay."
An Dĩ Trạch nhìn bàn tay trước mặt anh một cái, ánh mắt mang ý
cười, dịu dàng nói: "Được."
Trở lại khách sạn, Tô Giản cảm thấy tình trạng mình ngày càng tệ hơn.
Nóng, choáng váng, tim đập dồn dập, miệng khô lưỡi khô.
Tô Giản cởi giày, nằm sấp trên giường, cảm thấy nơi nào cũng không
tốt.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh, không nói gì.
Tô Giản giơ tay chọc chọc anh, mềm nhũn nói: "Dĩ Trạch, tìm cho tôi
một cục đá đi..."