An Dĩ Trạch ôm người khác tỉnh lại...
An Dĩ Trạch nắm tay của người khác...
An Dĩ Trạch nói với người khác 'anh yêu em'...
... Sao?
Tô Giản cúi đầu cười cười: "Hình như cũng không khó chịu."
Nhan Tử Vi nhìn vẻ mặt có chút cứng ngắc của anh, nở nụ cười: "Thật
sao? Dù sao khó chịu hay không, cũng chỉ có cậu hiểu rõ."
Tô Giản thực sự không cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy có
chút mơ hồ. Nghĩ đến có lẽ có một ngày, anh và An Dĩ Trạch có thể gặp
nhau trên phố, An Dĩ Trạch bày ra vẻ mặt bình thản nói với anh: "Giản
Giản, đây là vợ anh." Anh liền yên lặng cảm thấy có chút cảm giác đau khổ
cẩu huyết.
Nhan Tử Vi thở dài: "Tiểu Giản, thật ra cậu thật sự thích anh ta."
Tô Giản há mồm phản bác: "Mình không có..."
Nhan Tử Vi ngắt lời anh: "Loại chuyện như vậy có gì mà xấu hổ? Mặc
dù mình không tính là quen thuộc An Dĩ Trạch, nhưng nhìn một chút, anh
ta thật sự cũng không tệ, đối với cậu cũng tốt, thật ra không có gì là lạ. Đổi
lại là mình, mình cũng không muốn giao anh ta cho người phụ nữ khác!"
Tô Giản có chút mệt mỏi, nhất thời lại có chút không có gì để nói.
Nhan Tử Vi nói: "Dù sao hiện tại hai người đã là vợ chồng, bớt đi bao
nhiêu chuyện! Tiếp theo sẽ chờ ngày, gạo nấu thành cơm!"
Tô Giản đã nấu: "..."