Bởi vì không biết tại sao, lần này Tô Giản đột nhiên quấn quít anh rất
chặt, không chỉ muốn anh luôn luôn ở phía đối diện, hơn nữa vẫn luôn ôm
anh không buông tay.
Chỉ là An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản nước mắt lưng tròng, cũng có chút
luống cuống.
"Đau?" An Dĩ Trạch cau mày, lập tức nhẹ nhàng, khẽ vuốt vuốt khuôn
mặt ướt mồ hôi của Tô Giản.
Tô Giản thở hổn hển nhìn anh, lắc đầu.
Chống lại đôi mắt yêu kiều ánh lệ kia, An Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trái
tim đột nhiên mềm xuống, cúi thấp đầu, anh dịu dàng hôn lên nước mắt của
Tô Giản, giọng nói dịu dàng khàn khàn: "Bảo bối, anh yêu em..."
Tô Giản mơ hồ thở dốc: "Ừ, em cũng vậy..."
"..."
Tất cả lắng xuống, đêm đã thật khuya.
An Dĩ Trạch nâng mặt của Tô Giản, khẽ hôn.
" Không được...." Vẻ mặt Tô Giản hồng lên, yếu ớt. "Dĩ Trạch, anh
phải chú ý một chút, phải cố gắng kéo dài thời gian, kiệt trạch nhi ngư là
không đúng..."
An Dĩ Trạch khẽ cười một tiếng: "Lần sau anh sẽ chú ý."
Tô Giản thực sự mệt muốn chết, vùi trong ngực An Dĩ Trạch, nhanh
chóng trở nên mơ hồ.
Ánh mắt An Dĩ Trạch trong suốt, nhớ lại câu nói mơ hồ 'em cũng vậy'
của Tô Giản lúc nãy, trong lòng lại nóng lên.